Trước khi đi sâu vào chủ
nghĩa xã hội, khái niệm chủ nghĩa, xã hội
và phục vụ cần phải được hiểu rỏ. Chủ
nghĩa (ideology) là học thuyết (có tiền đề, suy diễn
và kết luận) đề cao một sự việc hơn cái đối nghịch
với nó hay hơn các thứ khác. Ví dụ như “chủ nghĩa cá
nhân” là học thuyết (nếu có) đề cao cá nhân mình
quan trọng hơn xã hội và hơn tất cả các cá nhân khác;
hoặc “chủ nghĩa ăn uống” là một học thuyết (nếu
có) đề cao sự hưỡng thụ ẩm thực quan trọng hơn tất
cả các thú vui vật chất hay tinh thần khác. Chủ nghĩa
không phải là bản năng, bản năng (nature) là những chức
năng (functions) sinh tồn, trong khi chủ nghĩa là học thuyết
đề cao một chức năng. Trong thiên nhiên, các sinh vật
sống theo bản năng để sinh tồn và tiến hóa, không sống
theo chủ nghĩa.
Tuy rằng xã hội là một
phạm trù vô thể và phức tạp, định nghĩa về xã
hội thì rất đơn giản: xã hội (danh từ) là sự
sống chung, hay (tĩnh từ) là thuộc về sự sống chung, ví
dụ như cơ sở xã hội hay công ích xã hội. Trong thiên
nhiên, các loài sinh vật thể hiện chức năng xã hội
(sống cho xã hội) và chức năng cá nhân (sống cho cá
nhân) một cách cá biệt. Loài xâu bọ như lòai kiến và
loài mối là những sinh vật xã hội trong khi tất cả
sinh vật cao cấp hơn xâu bọ đều thể hiện chức năng
cá nhân (như lòai gấu, lòai cọp...). Con người là động
vật cao cấp có chức năng trí tuệ, và con người là
sinh vật rất cá nhân (nên nhớ rằng sống cho cá nhân
chỉ là một bản năng, không phải là một chủ nghĩa).
Một số sinh vật cao cấp sống
chung để sinh tồn, như lòai cá tuna, lòai chim cánh cụt,
lòai chó, lòai khỉ và lòai nguời. Sự kết hợp xã hội
này tạo ra sức mạnh, an tòan và phúc lợi cho cá nhân.
Tuy nhiên, đối với các sinh vật cao cấp, xã hội tuy
quan trọng nhưng xã hội chỉ là một phuơng tiện (một
công cụ), một nhu cầu để sinh tồn, không phải là một
cứu cánh để sống. Cứu cánh của sự sống của các
sinh vật cao cấp, theo bản năng, vẩn luôn luôn là cá
nhân. Vì xã hội chỉ là phuơng tiện nên đối với lòai
nguời, cá nhân chỉ có trách nhiệm chăm sóc cho xã hội
để có phuơng tiện sinh tồn, cá nhân không có chức năng
“phục vụ xã hội”. Cần phải phân biệt trách nhiệm
(responsibility) và chức năng (function) là hai việc khác
nhau.
Phục vụ xã hội là một
chức năng, không phải là một chủ nghĩa. Hầu hết các
lý thuyết tôn giáo đều coi chức năng phục vụ xã hội
như một phương tiện, không phải một cứu cánh. Các
thầy tu đều được giáo hóa từ bỏ cá nhân, tự mang
chức năng phục vụ xã hội (phuơng tiện) để phục vụ
thần thánh (cứu cánh) mà họ tin, hay vì sư cứu chuộc
cho chính bản thân họ. Tôn giáo thiết lập những cơ sở
phục vụ xã hội với mục đích giúp đở tinh thần và
vật chất (kinh tế) những thành phần yếu kém của xã
hội bằng sự kêu gọi lương tâm tự nguyện, tình
thương, giúp đở và chia sẻ của người khác. Tương tự
như vậy, các xã hội gia cũng là những chuyên gia
tự mang chức năng phục vụ xã hội. Các xã hội gia
nghiêng cứu về những bất công xã hội và họ đấu
tranh bằng giáo dục và luật pháp cho công bằng xã hội
và những phúc lợi cho an sinh xã hội.
Marx và Engels đã tạo ra một
học thuyết xã hội gọi là chủ nghĩa xã hội Marx Engels
và đã được coi như là học thuyết chính của Chủ
nghĩa xã hội. Chủ
nghĩa xã hội Mark Engels chủ nghĩa hóa trách
nhiệm xã hội và chức năng cá nhân để hủy diệt nhau,
với mục đích đề cao xã hội và từ chối cá nhân .
Chống lại cá nhân là chống lại bản năng của loài
người, tức là chống lại quyền mưu cầu hạnh phúc cá
nhân được xác định trong bản tuyên ngôn quốc tế nhân
quyền. Thêm nửa, chức năng cá nhân đồng nghĩa với
cạnh tranh, và cạnh tranh là một yếu tố cần thiết để
phát triển và tiến bộ. Chủ nghĩa xã hội Marx
Engels chống lại cạnh tranh kinh tế, đây là yếu tố
chính yếu cho sự thất bại của Chủ nghĩa xã hội
Marx Engels.
Chủ nghĩa xã hội Marx
Engels là một hệ thống kinh tế trong đó các phương tiện
sản xuất được sở hữu tập thể hay được hợp tác
điều khiển. Chủ nghĩa xã hội là một hình thức tổ
chức xã hội dựa trên quan hệ hợp tác xã hội tự quản
lý, quan hệ quyền lực công bằng tương đối, và sự
giảm thiểu hoặc loại bỏ sự phân cấp trong việc quản
lý các vấn đề kinh tế và chính trị. Dựa trên sản
xuất tiêu thụ, Nền kinh tế xã hội chủ nghĩa trực
tiếp phân bổ những cung ứng kinh tế để đáp ứng
những nhu cầu kinh tế của con người (cái gọi là giá
trị sử dụng); về kế toán thì nó dựa trên số lượng
vật lý của các nguồn tài nguyên, hoặc nó đo đạc trực
tiếp thời gian lao động của công nhân. Hàng hóa và dịch
vụ tiêu dùng thì được phân phối qua thị trường quốc
doanh; và sự phân phối thu nhập thì được dựa trên
nguyên tắc công trạng cá nhân hay đóng góp cá nhân.
Chủ nghĩa
xã hội Marx Engels lý tưởng rằng tất cả mọi người
sẽ được chia sẻ những lợi ích của công nghiệp (đây
là công bằng kinh tế). Họ cho rằng người lao động sẽ
làm chủ tốt hơn vì công nhân đông hơn chủ và đa số
sẽ lảnh đạo. Chủ nghĩa xã hội không phải là
một hệ thống chính trị, mà là một chủ nghĩa về phân
phối hàng hóa và dịch vụ. Tuy là một hệ thống hoàn
toàn kinh tế, chủ nghĩa xã hội lại là một phương
thức tệ hại để dùng cho kinh tế quy mô lớn. Nếu hoàn
thành một cách lý tưởng, chủ nghĩa xã hội và
chủ nghĩa tư bản ‘laissez faire’ sẻ giống hệt nhau
như là một hệ thống mà trong đó tất cả mọi người
sẽ sản xuất chính xác những gì cần thiết cho chính
xác những người cần nó. Trong thực tế, cả hai hệ
thống này chỉ thành công trong trường hợp kinh tế vi mô
(nhỏ), nhưng thất bại thảm hại khi áp dụng chúng cho
nền kinh tế quốc gia và quốc tế; và chúng thất bại
với cùng một lý do, đó là sự hư hỏng của con người.
Quá nhiều người không muốn chơi công bằng, và cả hai
hệ thống chỉ thành công khi tất cả mọi người tuân
theo các quy tắc như nhau.
Chủ nghĩa xã hội Marx
Engels là một nền kinh tế kế hoạch tập trung, trong đó
chính phủ kiểm soát tất cả các phương tiện sản xuất,
một sự thất bại bi thảm của thế kỷ hai mươi. Sinh
ra từ một cam kết để khắc phục các khiếm khuyết về
kinh tế và đạo đức của chủ nghĩa tư bản, chủ
nghĩa xã hội đã vượt xa chủ nghĩa tư bản trong cả
hai lảnh vực hủy hoại kinh tế và tàn bạo đạo
đức.Trên thực tế nó đã xụp đổ, vậy mà ý tưởng
và lý tưởng của chủ nghĩa xã hội lường gạt
này vẩn nán lại thêm ở bên tàu và việt nam . Không
biết chủ nghĩa xã hội ở một hình thức cuối
cùng nào đó sẽ trở lại như một vủ khí cần thiết
để giải quyết các vấn đề kinh tế, xã hội của chủ
nghĩa tư bản đỏ hay không, nhưng không ai có thể thẩm
định chính xác viễn tượng của nó, mà không để ý
đến tấn bi kịch đến và đi của chủ nghĩa xã hội
đã qua.
Để hiểu rõ
hơn về chũ nghĩa xã hội Marx Engels, ba tư tưỡng chính
trị khác, và sự tương quan của chúng với chủ nghĩa
xả hội, cần phải được giải thích. Đó là chủ
nghĩa cấp tiến, chủ nghĩa bảo thũ và chũ
nghĩa cộng sản.
Chủ nghĩa cấp
tiến chính trị là ý tưởng (sai lầm một phần) rằng
thay đổi cấu trúc của chính phủ là cách tốt nhất để
làm ảnh hưởng đến con người và quyền lực. Chủ
nghĩa bảo thủ chính trị là ý tưởng (sai lầm một
phần) rằng thay đổi những người nắm quyền lực là
cách tốt nhất để làm ảnh hưởng đến cơ cấu và
chính phủ của họ. Nói đơn giản hơn: chủ nghĩa cấp
tiến muốn quyền quyết định chính trị được lan
truyền rộng ra cho nhiều người hơn, tốt nhất là cho
tất cả mọi người; trong khi đó chủ nghĩa bảo thủ
muốn quyền quyết định chính trị được thu gọn lại
cho càng ít người càng tốt, tốt nhất chỉ là một
người.
Trong khi chủ
nghĩa xã hội là cấp tiến về kinh tế (không
phải là một chủ nghĩa chính trị), có nghĩa là nó muốn
nhiều người hơn (tốt nhất là tất cả mọi người)
được quyền nói về việc kinh tế hoạt động như thế
nào; dân chủ (một thể thức chính trị) là cấp tiến
về chính trị, nghĩa là nó muốn nhiều người hơn (tốt
nhất là tất cả mọi người) được quyền nói về việc
chính phủ hoạt động như thế nào. Khi Marx nói “dân
chủ là con đường đi tới chủ nghĩa xã hội”.
Ông ta đã sai về cách tương tác giửa kinh tế và chính
trị, nhưng ông đã nhìn thấy những điểm tương tự.
Một sai lầm
phổ biến là sự nhầm lẫn giửa chủ nghĩa xã hội,
một hệ thống kinh tế chủ nghĩa hóa, với chũ nghĩa
cộng sản, một hệ thống chính trị chủ nghĩa hóa. Cộng
sản là bảo thủ kinh tế và chính trị, có nghĩa là nó
muốn it người hơn và càng ít người hơn (tốt nhất là
chỉ còn Bí thư Đảng) có quyền nói về việc kinh tế
và chính trị hoạt động như thế nào. Tuy cuộc cách
mạng kinh tế, chính trị, xã hội của nó đã thất bại
thê thãm, bọn cộng sản đã từ chối thừa nhận những
gì đã đi sai. Cộng sản chỉ nói miệng một lý tưởng
mà chúng không có ý định thực hành (vì nó bất khả
thi): đó là thiên đường xã hội chủ nghĩa Marxism thành
công đến mức con người chỉ cần làm theo khả năng,
hưởng theo nhu cầu và tổ chức chính quyền sẻ trở nên
không cần thiết.
Chủ nghĩa
cộng sản, tuy tự xưng là chủ nghĩa xã hội khoa
học, có rất ít liên hệ với Marx. Chủ nghĩa cộng sản
đã được Marx và Engels hình dung là giai đoạn cuối cùng
của một cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa thành công.
Trước chủ nghĩa Cộng Sản, họ hình dung một chính
quyền dân chủ (chính trị) song song với một hệ thống
kinh tế tập trung (Xã Hội Chủ Nghĩa). Ý nghĩa của từ
cộng sản đã thay đổi sau năm 1917, khi Vladimir Lenin và
đảng Bolshevik cướp được chính quyền ở Nga. Những
người Bolshevik đã thay đổi tên đãng của họ thành
Đảng Cộng sản và họ đã cài đặt một chế độ áp
bức, độc đãng để họ thực hiện các chính sách xã
hội chủ nghĩa để tiến lên thiên đường cộng sản mà
họ không bao giờ có thể thực hiện.
Marx tưởng
rằng công nhân các nước công nghiệp sẻ đứng lên đoạt
quyền làm chủ các phương tiện sản xuất của họ,
nhưng việc ngược lại đã xảy ra. Hầu hết các nước
theo Cộng sản là các quốc gia nông nghiệp kém phát
triển, mà ví dụ điển hình là Liên Xô. Điều tốt nhất
để người dân Nga nói về Cách mạng cộng sản Tháng
Mười năm 1917 là chính phủ mới đã tốt hơn so với các
Sa hoàng. Điều tồi tệ nhất là họ đã tin cậy không
đúng người, đặc biệt là Lenin, để lãnh đạo cách
mạng. Liên Xô đã chính thức từ bỏ chủ nghĩa xã
hội vào năm 1921 khi Lenin lập Chính sách kinh tế mới
cho phép đánh thuế, buôn bán địa phương, cho phép thánh
lập một số tư bản nhà nước ... và đã trục lợi cực
kỳ tốt. Cuối năm đó, ông đã thanh lọc 259.000 đảng
viên, và vì vậy đã thanh lọc quyền bỏ phiếu của họ,
khiến càng ngày càng ít người tham gia vào việc ra quyết
định của nhà nước hơn.
Chủ nghĩa Mác
đã trở thành chủ nghĩa Mác-Lênin, sau đó đã trở thành
chủ nghĩa Stalin. Wikepedia định nghĩa chủ nghĩa Stalin như
sau: “ từ ngữ ‘chủ nghĩa Stalin’ đã được sử
dụng bởi bọn Mác xít chống Liên Xô Stalinists, đặc
biệt là Trotskyists, để phân biệt các chính sách của
Liên Xô Stalinists với những người họ coi là theo đúng
với chủ nghĩa Marx. Trotskyists cho rằng Liên Xô Stalinists
đã không theo đúng xã hội chủ nghĩa, nhưng là một nhà
nước công nhân quan lại và thoái hóa. Có nghĩa là một
nhà nước mà trong đó sự khai thác bóc lột được điều
khiển bởi giai cấp vô sản cầm quyền; trong khi chúng
không có quyền sở hữu các phương tiện sản xuất và
cũng không phải là một tầng lớp xã hội có quyền hạn;
chúng gom thu đặc quyền đặc lợi trên đầu của
giai cấp công nhân”.
Bọn cộng sản
bảo vệ chủ nghĩa Stalin đã phải dựa vào ngụy biện
bất hòa nhận thức rằng
“Sự tồn tại của sự bất hòa tâm lý (tâm lý không
thoải mái), thúc đẩy chúng phải làm giảm thiểu sự
bất hòa và dẫn đến sự tránh né thông tin có khả năng
làm tăng sự bất hòa”, để giải thích cho sự ủng
hộ Stalin của họ. Họ không muốn nghe bất kỳ lời chỉ
trích nào, và họ sẽ bước ra ngoài con đường của họ
để từ chối sự thật. Sự đột ngột phản bội lý
tưởng Cộng Sản của Lenin và Marx đã khiến cho bọn xã
hội chủ nghĩa bám vào Liên Xô Stalinists, mặc dù họ
biết Stalin là một thảm họa. Họ tự gọi mình là Cộng
sản mặc dù họ không tán thành quan điểm của Stalin và
càng không thích chủ nghĩa xét lại của Lenin. Ở Liên
Sô, Lenin vẫn còn là một anh hùng của cuộc Cách mạng
Cộng Sản. Và mặc dù đã làm sai bét mọi việc, Stalin
vẩn được tôn kính bởi bọn Cộng sản vì có công lật
đổ đế chế Third Reich của Đức, không phải là vì
những thành quả kinh tế, xã hội và chính trị; và vì
tội ác là con đuờng duy nhất để đi trong việc duy trì
và bành truớng Chủ nghĩa xã hội Marx Engels.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.